Phân tích sự tha hóa của Chí Phèo sau khi ra tù

Truyện ngắn “Chí Phèo” đã khắc họa sâu sắc cuộc đời bi kịch của người nông dân nghèo, vốn hiền lành và lương thiện, nhưng bị xã hội thực dân đày đọa, chà đạp, và dần biến họ thành những kẻ tha hóa, bị đẩy vào bước đường cùng. Điển hình là nhân vật Chí Phèo, sau khi ra tù, từ một người nông dân lương thiện đã bị tha hóa và trở thành con “quỷ dữ” của làng Vũ Đại.

1. Dàn ý phân tích sự tha hoá của Chí Phèo sau khi ra tù ngắn gọn:

Mở bài

  • Giới thiệu tác giả Nam Cao và truyện ngắn “Chí Phèo”
  • Sau khi ra tù, Chí Phèo, từ một người nông dân hiền lành và lương thiện, đã bị nhà tù thực dân nhào nặn, biến đổi thành một con người hoàn toàn khác. Sự tha hóa của Chí không chỉ bắt nguồn từ bản án thể xác mà còn là sự hủy hoại tâm hồn, đẩy anh từ chỗ là một người dân lương thiện thành “con quỷ dữ” của làng Vũ Đại. Từng bước, Chí trở nên hung bạo, mất đi ý thức về lương tri, sống trong men say và bạo lực, trở thành biểu tượng cho bi kịch của người nông dân bị xã hội chà đạp.

Thân bài

a. Khái quát sơ lược về nhân vật Chí Phèo 

Chí Phèo có xuất thân bất hạnh, là đứa trẻ không cha không mẹ, bị bỏ rơi tại lò gạch cũ và được dân làng Vũ Đại cưu mang, nuôi dưỡng. Khi trưởng thành, Chí là một người nông dân lương thiện, hiền lành, chăm chỉ làm việc, đi làm canh điền cho nhà Bá Kiến. Anh khao khát một cuộc sống bình dị như bao người khác: có một ngôi nhà nhỏ, chồng làm thuê, vợ dệt vải. Dù hoàn cảnh khó khăn, Chí vẫn giữ lòng tự trọng, cảm thấy bị sỉ nhục khi phải làm những việc không chính đáng theo lệnh bà Ba.

b. Quá trình tha hoá của Chí Phèo

  • – Bị Bá Kiến căm giận ghen tuông nên đã đày đoạ vào tù.
  • – Nhà tù thực dân biến hắn trở thành một con quỷ dữ của làng Vũ Đại
  • – Sự tha hoá về ngoại hình: đầu trọc lốc, răng cạo trắng,….
  • – Sự tha hoá về nhân tính: trở nên lưu manh, du côn, rạch mặt ăn vạ, … làm tay sai cho nhà Bá Kiến.

=> Chí Phèo đã bị tha hoá cả nhân hình lẫn nhân tính, là điển hình cho hình ảnh người nông dân nghèo khổ bị chà đạp đến tận cùng.

c. Sự xuất hiện của Thị Nở nhân tính của Chí Phèo đã quay trở lại

  • Hắn cảm thấy bâng khuâng như tỉnh dậy sau một cơn say rất dài. Khi tỉnh Chí còn cảm thấy miệng mình đắng và lòng mơ hồ buồn bã.
  • Cảm thấy “sợ rượu”, đây chính là dấu hiệu rõ ràng nhất của sự thức tỉnh hoàn toàn.
  • Hắn cảm nhận được những âm thanh của cuộc sống: nghe được âm thanh của tiếng người cười nói, âm thanh của tiếng chim đang hót,…
  • Khi đã đủ tỉnh táo thì hắn nhận thức được hoàn cảnh của bản thân và thấy mình cô độc.

=> Sau những cơn say triền miên Chí thực sự tỉnh táo sau khi gặp Thị Nở.

  • Ký ức thời trẻ mà hắn khao khát mong ước đã quay trở lại: một gia đình nho nhỏ, chồng thì cuốc mướn, cày thuê, vợ dệt vải,…
  • Sự xuất hiện của Thị Nở làm cho nhân cách của Chí Phèo đã thực sự thức tỉnh.
  • Sau khi bị Thị Nở từ chối hắn đau đớn, tuyệt vọng cho số phận của mình.
  • Đến thẳng nhà Bá Kiến và giết chết hắn, sau đó tự kết iễu đời mình.

Kết bài

  • Khái quát giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật
  • Nêu khái quát cảm nhận của bản thân

2. Dàn ý phân tích sự tha hoá của Chí Phèo sau khi ra tù chi tiết:

Mở bài

  • Giới thiệu đôi nét về tác giả Nam Cao và tác phẩm “Chí Phèo”.
  • Trong tác phẩm “Chí Phèo” của nhà văn Nam Cao, quá trình Chí Phèo từ một người nông dân chất phác, hiền lành đã bị tha hóa cả về tính cách lẫn ngoại hình sau khi tù về. Nhưng anh vẫn còn giữ được nhân tính, dưới ngòi bút Nam Cao thì những hình ảnh đó đã được khắc họa một cách chân thực và rõ nét.

Thân bài

  • Tóm tắt sơ lược tác phẩm “Chí Phèo”
  • Trước khi đi tù:

+ Tuổi thơ bất hạnh: không cha, không mẹ, không một tấc đất cắm dùi, bị bỏ rơi ở lò gạch cũ.

+ Khi trưởng thành thì Chí làm canh điền cho nhà Bá Kiến.

 

 

+ Phẩm chất của Chí: là người lương thiện, hiền lành chất phác, giàu lòng tự trọng và có ước mơ bình dị như bao người.

  • Sau khi ra tù: Chí tha hóa thành quỷ dữ cả về ngoại hình lẫn tính cách.

+ Về ngoại hình: cái đầu hắn trọc lốc, răng thì trắng hớn, cái mặt thì câng câng, hai con mắt gườm gườm,…

+ Về tính cách: lưu manh, hành động liều lĩnh,…

=> Nhân vật Chí Phèo là đại diện điển hình cho giai cấp nông dân bị cướp đi cả nhân hình lẫn nhân tính.

  • Lý do đã khiến Chí bị tha hóa: Sự chèn ép, áp bức, bóc lột của bọn thực dân phong kiến.

Nhận xét:

  • Về mặt nội dung: Tác phẩm cho người đọc thấy được tình tượng xã hội ở nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám: bộ phân nông dân lương thiện bị áp bức, bóc lột kiến họ mất đi cả về nhân hình lẫn nhân tính, như biến thành một con quỷ dữ mà đại diện là Chí Phèo. Nhà văn đã kết án đanh thép cái xã hội tàn bạo và khẳng định bản chất lương thiện của người nông dân Việt Nam kể cả khi họ bị vùi dập mất cả nhân hình lẫn nhân tính.
  • Về mặt nghệ thuật: nghệ thuật khắc họa tâm lí nhân vật, cùng với bút pháp tả thực, Nan Cao đã cho người đọc thấy được hiện thực của xã hội ở giai cấp nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám.

Kết bài 

Nêu nhận xét của bản thân về tác phẩm.

3. Phân tích sự tha hoá của Chí Phèo sau khi ra tù hay nhất:

Nhà văn Nam Cao là một cây bút lớn của nền văn học Việt Nam, với những tác phẩm mang đậm giá trị nội dung và giá trị nhân đạo sâu sắc. Ông viết bằng tấm lòng nhân hậu, yêu quê hương đất nước. Tác phẩm “Chí Phèo” của Nam Cao đã khắc họa một giai đoạn đầy biến động của đất nước, đặc biệt ở những vùng nông thôn nghèo, nơi những con người khốn khổ bị xã hội đè nén, dẫn đến sự tha hóa. Quá trình tha hóa của nhân vật Chí Phèo sau khi ra tù là minh chứng rõ nét cho sự chà đạp của xã hội lên số phận con người.

Nhân vật chính trong tác phẩm “Chí Phèo” là Chí Phèo, một con người có số phận bất hạnh. Từ khi còn nhỏ, Chí bị bỏ rơi tại một lò gạch cũ và được dân làng Vũ Đại nuôi nấng. Khi lớn lên, Chí là người chăm chỉ làm ăn, nhưng oan ức khiến hắn bị đẩy vào tù. Nhà tù thực dân phong kiến đã biến Chí từ một người lương thiện thành “con quỷ dữ,” trở thành tay sai cho Bá Kiến. Cuộc đời Chí thay đổi khi hắn gặp Thị Nở, người giúp hắn thức tỉnh mong muốn trở lại làm người. Nhưng khi Thị Nở nghe lời bà cô từ chối hắn, Chí rơi vào tuyệt vọng, giết Bá Kiến rồi tự sát.

Sự tha hóa của Chí Phèo được Nam Cao miêu tả đầy chua xót. Từ một người nông dân lương thiện, chăm chỉ, Chí bị biến thành “quỷ dữ” của làng Vũ Đại. Hắn xuất hiện mỗi lần say rượu, chửi trời, chửi đời, chửi cả làng và chính cả người đã sinh ra hắn. Những tiếng chửi của Chí không ai đáp lại, vì mọi người đã quen với cảnh hắn say, chẳng ai bận tâm. Càng chìm trong cơn say, Chí càng nhận ra sự đau khổ của mình: hắn mang hình hài con người nhưng không ai công nhận hắn là con người. Sự cô độc và tuyệt vọng bao trùm Chí, kẻ không có ai trò chuyện, và đáp lại hắn chỉ là tiếng chó sủa.

Tuổi thơ của Chí Phèo đầy bất hạnh khi không có cha mẹ, không một tấc đất cắm dùi. Hắn bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ trong một lò gạch hoang, sau đó được dân làng Vũ Đại nuôi dưỡng. Khi trưởng thành, Chí làm canh điền cho nhà Bá Kiến, tự lực mưu sinh. Với tính tình “hiền như đất,” Chí giàu lòng tự trọng và ghê tởm những việc “không chính đáng” mà hắn bị ép buộc làm. Chí cũng có ước mơ giản dị: mong muốn một gia đình nhỏ, chồng cày thuê cuốc mướn, vợ dệt vải, và có vốn để nuôi lợn, thậm chí khá giả mua thêm vài sào ruộng. Thế nhưng, chế độ phong kiến thối nát đã đẩy con người lương thiện như hắn đến bờ vực tội lỗi, bị cự tuyệt quyền làm người.

Sau khi ra tù, Chí bị tha hóa hoàn toàn, trở thành “quỷ dữ” của làng Vũ Đại, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Hắn mang dáng dấp của một tên lưu manh: đầu cạo trọc, răng cạo trắng, mặt lúc nào cũng “câng câng,” mắt luôn “gườm gườm.” Chí mặc quần nái đen, áo tây vàng, ngực phanh ra với những hình xăm quái dị. Tính cách của Chí cũng thay đổi, trở nên hung hăng, liều lĩnh. Suốt ngày say rượu, hắn thường xuyên đến nhà Bá Kiến chửi bới, phá hoại tài sản của những gia đình lương thiện, rồi trở thành tay sai cho Bá Kiến, bị lợi dụng và chìm đắm trong cơn say không dứt.

Chí Phèo đã trở thành “quỷ dữ” của làng Vũ Đại, bị mọi người xa lánh và sợ hãi. Dù sinh ra để làm người, hắn lại không được xã hội thừa nhận như một con người, khiến cuộc đời hắn trở nên vô nghĩa. Sau khi bị Thị Nở từ chối, Chí nhận ra lỗi lầm và bi kịch của mình, đồng thời hiểu được nguyên nhân sâu xa là sự áp bức của Bá Kiến và chế độ thực dân phong kiến thối nát. Hắn quyết định trả thù bằng cách giết Bá Kiến, rồi tự sát để giải thoát khỏi cuộc đời đầy bi kịch.

Nhà văn Nam Cao đã khắc họa thành công nhân vật Chí Phèo với tài năng miêu tả tính cách sắc nét và ấn tượng, khiến nhân vật sống động trong lòng người đọc. Với giọng văn khi thì đằm thắm, khi thì chua chát, kết hợp với ngôn ngữ sống động, Nam Cao đã tạo nên hình ảnh gần gũi, bình dị của người nông dân. Qua nhân vật Chí Phèo, ông thể hiện sâu sắc bi kịch của một bộ phận người nông dân bị chế độ phong kiến tàn bạo đẩy vào ngõ cụt, dẫn đến sự tha hóa cả về nhân hình lẫn nhân tính.

4. Phân tích sự tha hoá của Chí Phèo sau khi ra tù ngắn gọn:

Chí Phèo” là một tác phẩm văn học hiện thực xuất sắc, ghi dấu trong nền văn học Việt Nam. Tác phẩm khắc họa bi kịch của một người nông dân nghèo bị tha hóa trong xã hội phong kiến thối nát và u ám, điển hình qua nhân vật Chí Phèo. Bản chất của Chí vốn là một con người hiền lành, lương thiện, khao khát có được cuộc sống bình dị như bao người khác. Thế nhưng, xã hội phong kiến lúc bấy giờ đã đẩy Chí vào con đường tha hóa, biến anh thành “quỷ dữ” của làng Vũ Đại. Tình yêu giữa Chí Phèo và Thị Nở nhen nhóm qua “bát cháo hành” đã đánh thức phần lương thiện trong Chí. Tuy nhiên, khi bị Thị Nở cự tuyệt, Chí đã giết Bá Kiến và tự tìm đến cái chết như một cách giải thoát cho chính mình.

Chí Phèo là một đứa trẻ bị bỏ rơi, lớn lên trong cái lò gạch cũ hoang vắng, được nuôi nấng bởi những người nông dân ở làng Vũ Đại. Khi trưởng thành, Chí làm canh điền cho nhà Bá Kiến, nhưng bị vợ ba Bá Kiến sai khiến làm những việc nhục nhã như “bóp chân”, khiến Bá Kiến ghen tuông và đẩy Chí vào tù. Sau khi ra tù, Chí không còn là con người hiền lành nữa, mà trở thành “quỷ dữ” của làng, suốt ngày say rượu, phá phách tài sản của những gia đình lương thiện và chửi bới từ trời đất, làng xóm, đến cả những người sinh ra mình.

Một lần, sau một cơn say, Chí tỉnh giấc vào buổi sáng với tiếng chim ríu rít, cảm nhận được âm thanh của cuộc sống, tiếng người đi chợ cười nói, tiếng thuyền chài đuổi cá. Đây là lần đầu tiên Chí rung động trước những điều giản dị quanh mình, những ký ức xưa về ước mơ một cuộc sống gia đình nhỏ hạnh phúc ùa về, nhưng rồi anh nhận ra mọi thứ chỉ còn là quá khứ xa xôi. Sự cô đơn và khát khao được làm người lương thiện bùng lên trong lòng Chí.

Tình yêu giữa Chí Phèo và Thị Nở xuất hiện như một tia hy vọng giúp Chí tìm lại bản chất lương thiện, nhưng lại tan vỡ khi Thị Nở nghe lời cô mình từ chối Chí. Chí nhận thức rõ ràng rằng cuộc đời đen tối của hắn chính là hệ quả của xã hội bất công và Bá Kiến. Hắn quyết định trả thù, giết chết Bá Kiến rồi tự sát để kết thúc cuộc đời đầy bi kịch của mình. Chi tiết Thị Nở nhìn nhanh xuống bụng và hình ảnh cái lò gạch cũ bị bỏ hoang thoáng hiện ra, gợi lên hình ảnh một “Chí Phèo con” sắp chào đời. Cách xây dựng tình huống tinh tế và độc đáo này của Nam Cao khiến người đọc không khỏi suy ngẫm và bị cuốn hút đến trang cuối.

Quá trình Chí Phèo bị từ chối công nhận là con người diễn ra song song với sự tha hóa của hắn. Ngay từ đầu tác phẩm, những tiếng chửi của Chí vang lên như một bài hát nhằm giải thoát những nỗi niềm u uất của một kẻ say rượu. Hắn khao khát giao tiếp với mọi người, nhưng chỉ nhận được tiếng chó sủa thay vì lời đáp lại. Sự xuất hiện của Thị Nở đã đánh thức trong Chí những cảm xúc nhân tính, mở ra một bi kịch mới.

Khi Thị Nở mang bát cháo hành đến cho Chí, hắn không khỏi xúc động. Mùi cháo hành thoang thoảng mang lại cho hắn cảm giác về một tình yêu chân thành, giản dị và hạnh phúc. Tuy nhiên, khi bị Thị Nở từ chối, Chí nhận ra nhiều lỗi lầm của bản thân và tự hỏi làm cách nào để trở lại làm người lương thiện. Hắn uống rượu say, nhưng càng uống, hắn càng tỉnh táo và cảm thấy buồn bã hơn.

Cuối cùng, Chí quyết định đi gặp Bá Kiến để trả thù, giết chết hắn, rồi tự sát để giải thoát khỏi bi kịch cuộc đời. Hắn chết trong những đau khổ khôn cùng, trên ngưỡng cửa trở về với cuộc sống của một con người lương thiện mà hắn luôn khao khát. Sự vùng lên mạnh mẽ của Chí Phèo phản ánh nhận thức về cuộc sống, đồng thời lên án giai cấp thống trị tàn ác trong xã hội phong kiến đã đẩy người nông dân nghèo đến bước đường cùng.

Thông qua tác phẩm, Nam Cao muốn gửi gắm thông điệp tới người đọc: hãy quan tâm và trân trọng những người xung quanh, để từ đó phát hiện ra những phẩm chất tốt đẹp bên trong họ, giúp họ có được cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa.

5. Phân tích sự tha hoá của Chí Phèo sau khi ra tù chi tiết:

Tác phẩm “Chí Phèo” là một trong những kiệt tác nổi bật của nhà văn Nam Cao. Nhân vật chính, Chí Phèo, là một người nông dân hiền lành và lương thiện, nhưng đã bị xã hội cũ và nhà tù thực dân biến đổi, dẫn đến sự tha hóa cả về hình thức lẫn nhân cách. Dù vậy, trong Chí vẫn ẩn chứa bản chất lương thiện của con người. Quá trình này được Nam Cao khắc họa một cách tinh tế và tài hoa qua hình tượng Chí Phèo.

Chí Phèo sinh ra trong hoàn cảnh bất hạnh, bị bỏ rơi tại một lò gạch cũ. Hắn lớn lên nhờ tình yêu thương và sự đùm bọc của những người nông dân làng Vũ Đại, những người đã nuôi dưỡng hắn thành một con người hiền lành và chất phác. Sau này, Chí làm canh điền cho gia đình Bá Kiến, luôn khao khát có một gia đình nhỏ, sống cuộc sống bình dị, nếu có cơ hội thì mua đất cày cấy. Những ước mơ giản dị ấy mang lại cho hắn niềm hy vọng, tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng lớn lao.

Tuy nhiên, cuộc đời Chí luôn gặp phải bất hạnh. Hắn trở thành tay sai cho nhà Bá Kiến và bị bà Ba sai khiến, khiến Bá Kiến ghen tuông và căm ghét. Cuối cùng, hắn bị cầm quyền đẩy vào con đường tù tội, và nhà tù thực dân đã tha hóa hắn thành một con quỷ dữ của làng Vũ Đại.

Thấm thoát đã bảy, tám năm trôi qua kể từ ngày Chí Phèo ra tù. Hắn không còn là Chí Phèo hiền lành của trước đây nữa; giờ đây, hắn trông như một tên lưu manh, với răng cạo trắng hớn, cái đầu trọc lóc, và nét mặt lúc nào cũng câng câng. Khắp người hắn xăm trổ những hình thù ghê tởm. Không chỉ ngoại hình thay đổi, mà cả nhân tính của hắn cũng bị biến đổi. Chí trở thành tay sai cho Bá Kiến, chỉ để đổi lấy những cơn say rượu, cuộc sống của hắn chìm trong rượu chè, rạch mặt ăn vạ, phá hoại tài sản của nhiều gia đình nông dân nghèo, thậm chí còn giết người. Hắn đã trở thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại, bị mọi người xa lánh, không ai thèm nói chuyện với hắn, kể cả khi hắn chửi mắng, mọi người vẫn coi như hắn không tồn tại.

Tiếng chửi của Chí phản ánh khao khát giao tiếp, mong muốn hòa nhập vào cuộc sống của người khác. Cuộc đời hắn chuyển biến khi gặp Thị Nở; hắn nhận ra bản thân mình chưa hoàn toàn bị tha hóa. Trong một lần tỉnh rượu, bị ốm và được Thị Nở chăm sóc, tình yêu giữa họ nảy sinh. Khi Thị Nở bê bát cháo hành cho hắn, đây là lần đầu tiên hắn nếm được vị ngon của cháo hành một cách kỳ diệu. Hắn tự hỏi sao đến bây giờ mới được thưởng thức món ăn giản dị này, nhìn Thị Nở với đôi mắt đầy biết ơn và rưng rưng nước mắt. Đây chính là giọt nước mắt đánh dấu sự trở lại của nhân tính lương thiện trong hắn; hắn khao khát hạnh phúc, mong muốn hòa nhập vào cuộc sống con người. Trong sâu thẳm, nhân tính của hắn vẫn chưa bao giờ biến mất, chỉ bị sự tàn ác của xã hội thực dân che khuất.

Nhưng bi kịch vẫn chưa kết thúc. Thị Nở nghe lời bà cô và từ chối hắn. Đến lúc này, hắn tuyệt vọng, vác dao đến nhà Thị Nở, định giết cả gia đình nàng. Nhưng rồi hắn mơ hồ nhận ra nguyên nhân của bi kịch đời mình và quyết định đi trả thù Bá Kiến, sau đó tự kết liễu đời mình. Cái chết trở thành lựa chọn duy nhất để giải thoát hắn khỏi xã hội thực dân tàn ác và tối tăm. Qua đó, tác phẩm tố cáo xã hội phong kiến thối nát đã đẩy những người nông dân nghèo khổ vào bước đường cùng.

Nhà văn Nam Cao đã thành công xuất sắc trong việc khắc họa tâm lý nhân vật và xây dựng quá trình tha hóa của Chí Phèo: từ một người nông dân lương thiện, hắn bị biến thành quỷ dữ, nhưng cuối cùng lại tìm thấy sự trở về của nhân tính trong chính mình. Với ngôn ngữ giản dị nhưng sâu sắc, tác giả thể hiện nỗi thương cảm sâu sắc đối với số phận bi thảm của những người nông dân nghèo, những người đã bị tha hóa cả về hình thức lẫn nhân tính, đẩy họ đến bước đường cùng. Đồng thời, tác phẩm cũng bộc lộ niềm tin của tác giả vào bản chất tốt đẹp vốn có của người nông dân, đó là sự hiền lành, chất phác và lương thiện.

Để lại một bình luận

zalo-icon
phone-icon