Mỗi khi mùa xuân đến, gian bếp của mẹ lại thơm nồng mùi khói bếp quen thuộc, một mùi hương đặc trưng mà tôi mãi không thể nào quên. Những năm tháng xa quê, hình ảnh mùi khói bếp ấy luôn gợi lên trong tôi bao nỗi nhớ, dẫn lối bước chân tôi trở về với mẹ, với căn nhà nhỏ ấm áp giữa núi đồi.
Mỗi mùa xuân luôn là dịp để tôi quay lại bên mẹ. Tôi nhớ những buổi sáng sớm, ngồi trên chiếc xe khách chở đầy hàng hóa, băng qua màn sương dày và những cung đường vắng vẻ để về nhà khi trời chưa sáng hẳn. Cảm xúc háo hức, chờ đợi dâng tràn trong tôi suốt chuyến đi, và khi xe dừng lại trước những ngôi nhà, khói bếp bay lên bầu trời lạnh giá, trong lòng tôi ngập tràn sự ấm áp. Mùi khói quen thuộc hòa quyện trong không khí, và trước mắt tôi là hình ảnh căn nhà của mẹ, với chú chó nhỏ vui mừng vẫy đuôi chào đón tôi trở về.
Mùi khói bếp đã gắn liền với tuổi thơ tôi, với những ngày tháng cùng bà và em canh nồi bánh chưng, nhớ những lần lóng ngóng xếp củi rồi ngồi thổi mãi lửa không cháy, hay những lần cay xè mắt vì khói. Nhưng dẫu vất vả, đó lại là những kỷ niệm đáng nhớ và yêu thương.
Khi cái lạnh se sắt bao trùm vùng núi, làn khói bếp của mẹ như đánh thức không gian, xua tan cái lạnh. Khói bếp không chỉ gợi lên sự ấm áp mà còn mời gọi những thanh âm quen thuộc: tiếng gà gáy ban mai, tiếng chim líu lo, tiếng mẹ đang bận rộn trong bếp và cả tiếng gọi ân cần của mẹ từ phòng khách. Tất cả như báo hiệu một ngày mới bắt đầu, đầy rộn ràng và tràn đầy sức sống.
Mùi khói bếp còn là dấu hiệu của một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, với những bữa ăn được mẹ chăm chút từng chút. Mẹ luôn dậy từ sớm để chuẩn bị bữa ăn cho gia đình, dù trời có lạnh đến mấy. Nhớ những buổi sáng thức dậy trong làn khói bếp ấm áp của mẹ, chúng tôi bắt đầu ngày mới với niềm vui và năng lượng, háo hức đến trường.
Mùa xuân là mùa của sự đoàn viên, dù tôi có đi xa đến đâu, vẫn luôn mong mỏi được trở về bên gia đình, bên những yêu thương giản dị. Ở thành phố, có biết bao mùi hương hấp dẫn, nhưng không mùi nào ấm áp và gợi nhớ như mùi khói bếp của mẹ. Làn khói ấy đã sưởi ấm trái tim tôi, để mỗi mùa xuân đến, tôi lại háo hức trở về, cùng mẹ và gia đình đón chào một mùa xuân mới.
— Trần Nguyên Hạnh