Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở Lầu Ngưng Bích

Truyện Kiều” của Nguyễn Du được coi là một kiệt tác văn học và là một trong những thành tựu tiêu biểu nhất của nền thơ ca Việt Nam. Tác phẩm phản ánh nỗi đau thương và bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến đầy rẫy bất công và áp bức. Đây là tiếng khóc ai oán của số phận, là tiếng lòng thở than lên án những thế lực tàn bạo đã chà đạp lên quyền sống của con người.

kiều ở lầu ngư bích

Trong tác phẩm, Nguyễn Du đã khắc họa nhân vật Thúy Kiều, một cô gái tài sắc vẹn toàn nhưng phải trải qua cuộc đời lưu lạc, bán thân mình để chuộc cha. Để cảm nhận được nỗi cô đơn, trống trải và tủi hờn của người phụ nữ này, hãy đóng vai Thúy Kiều và kể lại đoạn trích “Kiều ở Lầu Ngưng Bích”. Dưới đây là 6 mẫu bài viết mà Quà tặng pha lê Bình Minh gửi đến bạn.

1. Dàn ý đóng vai Thuý Kiều kể lại đoạn trích “Kiều ở Lầu Ngưng Bích”

1.1. Mở bài

Nhập vai Thúy Kiều  kể về hoàn cảnh bất đắc dĩ khi lăn lóc chốn lầu xanh và câu chuyện bị giam lỏng ở Lầu Ngưng Bích.

1.2. Thân Bài

– Thúy Kiều kể về hoàn cảnh cùng với tâm trạng cô đơn, buồn tủi của mình:

  • Nàng là chị cả trong gia đình họ Vương, có ba anh chị em. Vì triều đình bắt cha và em trai, Thúy Kiều đã hy sinh thân mình để chuộc cha, mở đầu cho bi kịch cuộc đời nàng.
  • Sau khi bị Mã Giám Sinh lừa gạt và làm nhục, Kiều đau đớn, phẫn uất, toan tự tử và không chịu tiếp khách làng chơi. Khi tưởng như thế lực hắc ám đã buông tha mình, nàng vừa mới thoát khỏi thì lại gặp Tú Bà với những lời ngon ngọt khuyên răn, một lần nữa đẩy Kiều vào cảnh ngộ bi đát, cả về tâm trạng lẫn thể xác. Mụ đưa Kiều giam lỏng ở lầu Ngưng Bích để thực hiện những âm mưu đê hèn hơn.
  • Sống trong cảnh cô tịch, chỉ có nước và trời, nỗi cô đơn của Kiều thêm chua xót, dệt thành những câu thơ tả cảnh ngụ tình tuyệt sắc. Trước cảnh lầu Ngưng Bích bao la, rộng lớn, bát ngát, xung quanh không một ngôi nhà hay bóng người, gợi lên sự chơ vơ, chênh vênh, nỗi buồn tủi hòa cùng bức tranh cô liêu, thiếu sự sống càng khắc sâu thêm tâm trạng của nàng Kiều.

– Nỗi nhớ chàng Kim và nỗi nhớ cha mẹ:

  • Nỗi khổ của người thiếu nữ phải tự nguyện cắt đứt mối duyên đầu đẹp đẽ để đền đáp chữ hiếu. Dưới cảnh ngộ cô đơn nơi chân trời góc bể, Kiều đau đớn nhớ về chàng Kim. Nàng hồi tưởng lại những hẹn thề, đính ước bên nhau; càng nhớ chàng, càng tiếc nuối mối tình đầu, Kiều càng thấm thía cảnh ngộ của mình, thấy tấm lòng son sắc đã bị vùi dập, hoen ố, không biết bao giờ mới gột rửa được.
  • Nỗi nhớ cha mẹ ở nơi xa khiến nàng lo lắng không biết ai sẽ chăm sóc cha mẹ khi thời tiết thay đổi. Nàng sợ cha mẹ ngày càng già yếu và cần bàn tay chăm sóc của mình. Nỗi nhớ ấy bộc lộ qua ngôn ngữ độc thoại nội tâm, làm cho cảm xúc trở nên chân thực và sâu sắc hơn.

 

 

– Tâm trang qua cách nhìn cảnh vật:

Nhìn cảnh vật, Kiều cảm nhận cuộc đời trôi nổi vô định. Trở về với thực tại trớ trêu, nàng hoang mang và lo sợ cho tương lai. Điều này được thể hiện qua câu “trình trong cảnh ấy, cảnh trong tình này”, vừa là thực cảnh vừa là tâm cảnh của nàng.

1.3. Kết bài

Nói về cảm xúc bản thân với ước mơ được tự do luôn nhen nhóm trong lòng con người, ước mơ tự do tháo cũi sổ lồng.

2. Bài văn mẫu Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

2.1. Mẫu tham khảo số 1

Tôi là Thúy Kiều, con gái lớn trong gia đình họ Vương, có ba anh chị em. Tôi mong muốn sống một cuộc đời hạnh phúc, tràn đầy yêu thương, là một người vợ, người mẹ và có tâm hồn cao quý. Nhưng xã hội phong kiến đã tước đoạt giấc mơ hạnh phúc đó. Gia đình tôi bất ngờ bị vu oan, khiến tôi phải bán thân chuộc cha và em trai. Tôi không còn được sống trong sự êm đềm, trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, mà bị xô đẩy vào cuộc đời đầy đau khổ.

Nỗi đau của tôi không chỉ đến từ việc từ bỏ mối tình đầu đẹp đẽ mà còn từ việc phải hi sinh bản thân cho chữ hiếu. Tôi, một cô gái xinh đẹp, phải chịu cảnh lăn lóc nơi lầu xanh, bị đày đọa cả về tâm hồn lẫn thể xác. Trong suốt mười lăm năm, hoan lạc và tai ương liên tục ập đến, nhấn chìm tôi vào bùn đen. Dù đã cố gắng thoát khỏi cảnh nhục nhã, tôi lại càng lún sâu hơn. Tôi đã từng nghĩ đến cái chết, quyên sinh ở sông Tiền Đường nhưng không thành. Khi tôi đổ bệnh, Tú Bà đưa tôi vào lầu Ngưng Bích, hứa hẹn sẽ tìm cho tôi một chốn yên bình khi tôi hồi phục.

Sau những sóng gió, lầu Ngưng Bích trở thành nơi tạm trú của tôi. Tôi bị “khóa xuân” trong khung cảnh hoang sơ, rộng lớn. Không gian trống trải với “cát vàng”, “cồn nọ”, “bụi hồng” phản ánh sự phai nhạt của cuộc sống và cảnh vật xung quanh. Thời gian như ngừng trôi, tôi lủi thủi một mình, kết bạn với trời đất, càng làm sâu sắc thêm nỗi cô đơn. Tôi thương xót cho số phận mình, kiếp hồng nhan bạc mệnh.

 

 

Biến cố đã khiến tôi mất đi tất cả: tình yêu, hạnh phúc và sự tự do. Tôi nhớ Kim Trọng, nhớ những lần hẹn hò dưới ánh trăng, nhớ đến tình yêu của mình mà không biết liệu anh có còn chờ đợi tôi ở nơi đó không. Tôi cảm thấy không còn xứng đáng với tình yêu của anh. Trong nỗi buồn, tôi lại nhớ về cha mẹ. Tôi đau lòng hình dung ra quê nhà, nơi cha mẹ vẫn ngày đêm trông ngóng và lo lắng cho tôi. Tôi tự trách bản thân chưa tròn chữ hiếu. Giờ đây, thời tiết thay đổi, thời gian trôi qua, cha mẹ ngày càng già yếu, tôi lo lắng không biết ai sẽ chăm sóc họ, nâng đỡ họ khi họ cần. Nỗi buồn chất chồng khi tôi phải dấn thân vào cuộc sống vô định, xa cách người yêu và không thể phụng dưỡng cha mẹ. Cảm giác tội lỗi và uất ức đè nặng lên tâm can tôi.

Tôi tìm đến thiên nhiên, mong cảnh vật có thể tìm lại tôi. Nhìn dòng nước chảy, thấy bông hoa trôi nổi bềnh bồng như cảm nhận cuộc đời mình lạc lõng, không biết đi đâu về đâu. Từ trên lầu cao, cảnh vật chiều tà gợi nhớ bao nỗi buồn lo lắng trong lòng, khiến cảnh vật như nhuốm màu tâm trạng tôi. Nhìn ngọn cỏ xanh mơn mởn, tôi càng cảm nhận rõ hoàn cảnh đáng thương của số phận mình – một tương lai mờ mịt và cuộc sống tẻ nhạt. Chiều đã muộn, sắc màu như tối lại với âm thanh ầm ầm xung quanh, giống như một cảnh tượng hùng vĩ, bão tố cuộc đời đang dâng lên, truy sát cuộc đời tôi. Trong lòng tôi bỗng dâng trào nỗi sợ hãi và lo âu.

Cuộc đời nhạt nhẽo, mọi thứ dường như đã chấm hết, và tôi bị xô đẩy như những con sóng vỗ bờ. Tôi chỉ còn cách chấp nhận những sóng gió, những phong ba mà mình sẽ phải trải qua ở lầu Ngưng Bích. Ngôi nhà của cha mẹ vẫn hiện lên trong ký ức, trong nỗi nhớ thương và tình cảm với Kim cũng như một khoảng cách không thể xóa nhòa. Tất cả đã chìm vào quá khứ, tôi buộc phải đối diện với chính mình trong tương lai.

2.2. Mẫu tham khảo số 2

Trong lầu Ngưng Bích, tôi lại nhớ về quãng thời gian tuổi trẻ vừa qua, mắt nhìn về phía vô định khi cuộc đời cứ thế trôi đi một cách vô nghĩa. Cuộc sống tôi từng “êm đềm trước rủ màn che”, có tài sắc, nhưng mọi thứ đã thay đổi khi tôi buộc phải chuộc cha và em khỏi cảnh tù đầy, chấp nhận sống một cuộc đời giông bão. Bi kịch chưa kết thúc ở đó, tôi bị Mã Giám Sinh lừa bán vào lầu xanh, và trong giây phút tuyệt vọng, tôi đã định tự kết thúc mọi bi kịch nhưng không thành công, và rồi Tú Bà đã lừa đưa tôi vào lầu Ngưng Bích.

Ngồi ngơ ngẩn, mắt nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt đượm màu buồn khiến ngôi lầu bỏ hoang càng trở nên vắng lặng. Đứng ở lầu Ngưng Bích, nhưng lòng tôi lại hướng về quê hương, nhớ mẹ già và nhớ cả người yêu. Lầu Ngưng Bích – cái tên thật đẹp nhưng trái ngược với vẻ đẹp của nó, là một khung cảnh thê lương. Ngôi lầu nằm trơ trọi giữa biển nước, từ trên lầu nhìn ra chỉ thấy những dãy núi xa, nhìn lên cao là vầng trăng cô đơn giữa trời, nhìn ra bốn bể chỉ thấy cồn cát và bụi hồng giăng kín, mịt mù. Sống ở đó, tôi sớm làm bạn với trời mây và cỏ cây, đêm làm bạn với ngọn đèn khuya, cô đơn và lạnh lẽo một chân trời góc bể. Tuổi xuân của tôi bị khóa chặt từ khi vào lầu Ngưng Bích, không có tự do cũng chẳng còn một chút hy vọng cho tương lai. Lưu lạc ở chốn lầu xanh khiến tôi bẽ bàng và xấu hổ, tôi tiếc cho số phận của mình. Tôi nhớ lúc bị Mã Giám Sinh mua, tưởng rằng phải làm vợ người ta, nhưng lại trở thành con cờ của Tú Bà. Tôi kinh tởm bản thân, nhưng không biết phải làm gì, vì sự bình yên của gia đình, tôi đành lòng nhẫn nhục bán thân cho người khác. Buồn tủi, cô đơn biết bao, tôi nhớ những ngày tháng bình yên, nhớ mối tình đầu của mình, nhớ chàng Kim Trọng, không biết giờ này anh có nhớ tôi không? Tôi đau đớn nghĩ về tấm lòng son sắt mà tôi dành cho Kim Trọng, giờ đây đã bị dập vùi hoen ố, không biết bao giờ mới gột rửa cho sạch. Nỗi nhớ chàng chưa nguôi, tôi lại nhớ về cha mẹ. Tôi lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ, một nỗi buồn của người con gái không thể phụng dưỡng cha mẹ khi về già. Tôi tự hỏi giờ đây ai chăm sóc cha mẹ, trời nóng ai quạt cho cha mẹ ngủ, trời lạnh ai nằm bên trong giường cho ấm chăn để cha mẹ được yên giấc. Quê hương giờ đây đã thay đổi nhiều, cha mẹ mỗi ngày một già yếu, còn tôi lại lưu lạc xứ người.

 

 

Không biết chia sẻ cùng ai, tôi đứng nhìn ra cửa biển. Cả vùng trời, nước non bao la. Xa xa, những chiếc thuyền thấp thoáng hiện ra, lúc ẩn lúc hiện. Con thuyền trôi lênh đênh trên mặt nước. Tôi ngước nhìn ngọn thác, dòng nước đổ xuống làm tan nát cánh hoa, cuốn trôi theo dòng. Tất cả tạo nên một màu xanh thẳm nhưng trong lòng tôi vẫn đượm buồn. Sóng ầm ầm, gào thét xung quanh như một dự báo khủng khiếp về số phận và cuộc đời tôi đầy bão táp, phong ba sắp xảy ra đối với tôi.

Tôi thương tiếc cho số phận cuộc đời mình, nỗi đau khổ đổ xuống đầu người phụ nữ yếu đuối này. Đứng trước xã hội phong kiến bức bối, ngột ngạt, tôi nhen nhóm trong lòng những ước mơ đẹp đẽ – ước mơ được tự do yêu thương, được hạnh phúc và ước mơ thoát khỏi cái cũi sổ lồng.

2.3. Mẫu tham khảo số 3

Một người con gái tài sắc vẹn toàn, sống trong cảnh yên ấm bên gia đình, tôi tự nguyện bán mình để cứu cha và em. Tôi rơi vào tay của Mã Giám Sinh và Tú Bà, mở đầu cho bi kịch trong cuộc đời mình. Tú Bà đẩy tôi vào khung cảnh hoang vắng của lầu Ngưng Bích, nơi đây tôi chỉ có bạn bè là cỏ cây hoa lá, thức dậy và ngủ một mình cô quạnh. Dù đứng trước khung cảnh có vẻ nên thơ, với bốn bể xung quanh đều là nước và núi, nhưng sâu bên trong lại là một cảm giác hoang vu, đơn độc.

Lầu Ngưng Bích đã khóa chặt tuổi xuân của một người con gái đôi mươi. Đứng trên tầng cao nhìn xung quanh, tôi thấy những dãy núi trùng điệp và ánh trăng xa xăm. Xung quanh tôi chỉ toàn là cồn cát, bụi hồng, cảnh vật như xa, như gần, như hư ảo, như thực khiến tôi càng cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn đến cùng cực. Sống ở đây, tôi chỉ biết trải qua một cuộc đời tẻ nhạt, vô nghĩa, bị trói buộc cả thể xác lẫn tâm hồn.

Tôi nhớ Kim Trọng và cha mẹ. Kim Trọng là mối tình đầu của tôi, chúng tôi đã từng hẹn thề, đính ước, nhưng giờ đây tôi phải bỏ dở mối tình ấy để phụng sự cha mẹ, thực hiện chữ hiếu. Tôi day dứt, tự trách bản thân vì đã khiến Kim Trọng chờ đợi trong vô vọng. Dù hiện tại tôi đã sa cơ, nhưng tấm lòng chung thủy này sẽ mãi vẹn nguyên. Tôi thương cha mẹ, ngày đêm ngóng tin con. Không biết bây giờ ai sẽ phụng dưỡng, chăm sóc cha mẹ khi về già. Thật cay đắng! Nỗi buồn như nhấn chìm tôi xuống đáy vực sâu, khiến lòng tôi đau đáu một nỗi sầu. Tôi nhớ về người yêu, rồi lại nghĩ về bố mẹ, mọi thứ như nhấn chìm tôi trong một mớ bi thương và nỗi đau không thể nguôi ngoai. Thực tại đầy buồn đau, xót xa, không biết tương lai mình sẽ ra sao. Nỗi buồn chồng chất lên nhau khiến trái tim tôi chất chứa những nét tủi hờn.

Tôi lại lo sợ cho chính cuộc đời mình phía trước, thấy bông hoa trôi nổi lênh đênh, hiện rõ một thân phận không biết đi đâu về đâu. Nhìn cánh buồm xa xa kia mịt mờ, tôi thấy giống như cuộc đời mình, gồng gánh biết bao sóng gió bão bùng. Tiếng gió, tiếng sóng vỗ ầm ầm khiến tôi lo sợ cuộc đời bão tố lại chuẩn bị đón chờ tôi. Thật đáng tiếc cho số phận của một người thiếu nữ, lưu lạc nơi xứ người với một tâm hồn đầy vết nhơ.

Cuộc đời tôi cứ thế lênh đênh không bến đợi, bến chờ, tôi buộc mình chấp nhận kiếp phong ba, khổ cực. Tôi từng cảm thương cho những kiếp hồng nhan bạc phận trong những cuốn sách mà tôi đã đọc. Giờ đây, chính tôi cũng như họ, tôi tự thương thay cho số kiếp của mình, tủi hờn thay những trớ trêu mà tôi phải gắng gượng trải qua.

2.4. Mẫu tham khảo số 4

Tôi là người phụ nữ “bạc mệnh” phải bán thân mình để chuộc cha và em. Gia đình tôi bị vu oan bởi thằng bán tơ, bị xã hội phong kiến thao túng bằng mọi thủ đoạn. Tôi chấp nhận đánh mất tâm hồn trinh trắng để đổi lấy hạnh phúc cho gia đình mình. Tôi bị đẩy vào số phận tăm tối, phải đối mặt với những kẻ đầu trâu mặt ngựa, họ dùng đủ mọi cách từ vu oan đến dối trá, cùng nhau kéo tôi ra khỏi vòng tay yêu thương của cha mẹ vào một cuộc đời đầy rẫy những điều nhơ bẩn. Tú Bà đã đưa tôi vào lầu Ngưng Bích, từ đó, chuỗi ngày cô đơn, buồn tủi bắt đầu mở ra.

Một mình trong lầu Ngưng Bích rộng lớn, tôi chỉ có cây cối và ngọn đèn khuya làm bạn. Đứng giữa không gian mênh mông, hội tụ cả trời và đất, sông và núi, tôi thấy mình cô đơn và lạc lõng. Sự cô đơn và trống trải bủa vây tâm hồn bé nhỏ của tôi, từ sáng sớm đến đêm khuya, chỉ có một mình tôi, cảnh chiều buồn như chết lặng trong tim. Cuộc sống ở lầu Ngưng Bích như một vòng tuần hoàn khép kín, tẻ nhạt, vô nghĩa, lặp đi lặp lại chôn vùi quãng thanh xuân tươi đẹp của tôi. Lưu lạc nơi lầu xanh khiến tôi bẽ bàng và tủi nhục. Nhìn không gian lạnh lẽo không bóng người qua lại, tôi như chìm sâu trong nỗi bi thương. Tôi nhớ những ngày tháng bình yên, tươi đẹp trước kia, nhớ Kim Trọng, nhớ những tháng ngày hẹn thề, đính ước. Vì phải làm tròn chữ hiếu, vì hạnh phúc của cha mẹ và các em, tôi day dứt mối tình dang dở. Không biết giờ này, Kim Trọng có nhớ mong về tôi, có đang chờ tôi quay về không? Vùi sâu trong nỗi nhớ thương, tôi nghĩ về quê nhà, nghĩ về cha mẹ già; không biết giờ đây thời gian có làm mọi thứ thay đổi, tuổi cha mẹ ngày một già yếu, ai sẽ là người thay tôi phụng dưỡng cha mẹ, ai sẽ lo từng bữa ăn giấc ngủ cho họ?

 

 

Tôi suy nghĩ về thực tại, nỗi xót xa và đau buồn trào dâng khi nghĩ về tương lai; cảm giác ấy càng chua xót hơn. Gió lại thổi, khiến tóc tôi bay phất phới. Tôi đứng nhìn ra cửa biển, chiều buông xuống, cả vùng nước non mênh mông, hoang vắng càng làm tăng thêm nỗi cô đơn. Xa xa, những chiếc thuyền thoáng ẩn thoáng hiện. Nhìn lên ngọn thác, tiếng nước chảy cuốn theo cánh hoa tàn trôi lững lờ, không biết sẽ về đâu, giống như cuộc đời tôi bị vùi dập, trôi nổi trong vô định. Tôi hướng mắt sang những dãy cỏ, chân mây và mặt đất… mọi thứ nối tiếp nhau khiến tôi hình dung ra số phận trôi nổi của mình. Nhìn xuống mặt duềnh, ngọn gió thổi mạnh cuốn theo sóng biển ầm ầm, thét gào xung quanh như dự báo cho một số phận chua chát, cuộc đời đầy khổ đau.

Còn gì thê lương hơn hoàn cảnh của tôi ở lầu Ngưng Bích, mọi thứ cứ thế trôi qua một cách vô định, tôi đành mặc cho dòng đời xô đẩy, chấp nhận mọi sóng gió, những phong ba mà mình sẽ phải trải qua. Tôi gào khóc cho số phận bạc bẽo này.

2.5. Mẫu tham khảo số 5

Một bi kịch ập đến khi tôi vừa đôi mươi, buộc tôi phải bán thân mình, chịu đựng sự đày đọa cả về thể xác lẫn tâm hồn để chuộc cha và em. Tôi bị Mã Giám Sinh lừa gạt, quá uất hận cho số phận mình, tôi đã có ý định tự tử mà không thành. Sợ mất “cả chì lẫn chài,” Tú Bà dùng những lời ngon ngọt để đẩy tôi vào lầu Ngưng Bích.

Lầu Ngưng Bích thật thơ mộng, nhưng cũng hoang vắng đến rợn người. Ngồi trên lầu cao nhìn xuống, tôi thấy ngọn núi trùng điệp, ngẩng lên bầu trời là vầng trăng, còn nhìn xuống là cồn cát vàng trải dài vô tận, lác đác những bụi hồng nhỏ bé. Không gian toàn cảnh vật không có sự xuất hiện của con người khiến tôi càng cảm thấy trơ trọi và trống vắng. Trong cái không gian rợn ngợp và thời gian dày đặc, quanh quẩn “mây sớm đèn khuya” gợi vòng tuần hoàn của thời gian, tất cả như giam hãm con người, khắc sâu nỗi đơn côi khiến tôi càng “bẽ bàng” buồn tủi. Tôi tủi thân với thiên nhiên, với lòng mình và với những người thân yêu. Tôi không biết tìm ai tâm sự, chỉ biết lủi thủi một mình tự cảm nhận và tự an ủi tâm hồn đang bị nhiều vết xước, tôi làm bạn với thiên nhiên đất trời mà cũng không hiểu được lòng mình.

Cảnh vật không hề thay đổi, giống như thực tại của tôi không có gì đổi thay. Ở nơi đất khách quê người, tôi nhớ về Kim Trọng. Chàng Kim đã cùng tôi hẹn thề, uống chén rượu dưới ánh trăng, thề chung thủy bên nhau trọn đời. Nhưng giờ đây, tôi không giữ được lời hứa của mình, buông bỏ mối tình còn dang dở vì chữ “hiếu” với cha mẹ. Giờ đây, tấm lòng son sắt của tôi không biết bao giờ mới gột rửa được hết hoen ố. Tôi tự thấy mình không xứng đáng với tình yêu của chàng Kim. Phụ lòng chàng, bất hiếu với cha mẹ, tôi xót xa nghĩ về cha mẹ, ngày ngày tựa cửa ngóng chờ tin tôi. Tôi lo lắng cho sự an nguy của cha mẹ, không biết ai sẽ chăm sóc cho họ, ai sẽ sưởi ấm chỗ ngủ cho mẹ tôi. Càng nghĩ tôi càng bị nỗi buồn vây lấy tâm hồn mình, nó dâng lên xâm lấn tâm hồn và ngự trị ở đó.

Tôi nhìn cảnh vật, đâu đâu cũng thê lương như tâm trạng chính mình. Nhìn ra cửa biển, tôi thấy cánh buồm thấp thoáng xa xa, chiếc thuyền cô độc trên mặt nước giống như chính tôi cô đơn giữa khung cảnh này. Thế nhưng, con thuyền còn có nơi để trở về, còn tôi chưa biết cuộc đời sẽ trôi về đâu. Ở trên mặt nước có cánh hoa trôi lững lờ, chẳng khác gì số phận tôi đang nổi trôi giữa dòng đời. Nhìn đâu đâu tôi cũng thấy được thân phận rẻ mạt của mình, càng nghĩ về sau tôi càng hoang mang, lo sợ. Những con sóng cuốn mặt dềnh, tiếng sóng vỗ quanh tai nghe mà dữ dội như đang nói với tôi rằng cuộc đời phía trước đầy dông bão, tôi không biết phải làm gì để chống chọi những cơn sóng tương lai, không biết đâu là bến đỗ của kiếp đời hồng nhan bạc mệnh.

Không thể thay đổi thực tại, cũng không thể điều chỉnh và sắp xếp mọi thứ trong tương lai, tôi chỉ biết trông chờ vào số phận mình. Mong sao chàng Kim thôi nhớ mong mà nên duyên với Thúy Vân, mong sao cha mẹ khỏe mạnh từng ngày.

2.6. Mẫu tham khảo số 6

Vào lầu Ngưng Bích, tôi ngồi thơ thẩn nhớ về chuyện đã qua, khuôn mặt đượm vẻ buồn khiến cho khu lầu bỏ hoang càng trở nên vắng vẻ. Gió thổi làm tóc tôi bay mà tôi cũng chẳng mảy may quan tâm, tôi như một người để xác nơi lầu Ngưng Bích nhưng hồn lại ở quê nhà.

Tên lầu “Ngưng Bích” thật đẹp, nơi dung hòa cả trời và đất, cả núi và sông, đọng lại màu xanh biếc. Nhưng hoàn cảnh của tôi thì thật buồn lòng, tôi đang sống như một người bị giam cầm. Không còn sống cảnh êm đềm dưới màn che, tôi như bị khóa xuân khi xung quanh không có một bóng dáng người, tất cả chỉ là cảnh vật và tôi. Buồn tủi, tôi làm bạn với non xanh, ánh trăng, cồn cát nhấp nhô những bụi hồng bốc lên từng đợt, cảnh mênh mông bát ngát rợn ngợp không bóng người khiến tôi càng buồn lo.

Lòng tôi bế tắc, tủi hổ khi nhớ lại cảnh bị Mã Giám Sinh làm nhục, toan rút dao tự tử mà không thành, bị ép trở thành gái làng chơi. Một kiếp hồng nhan bạc mệnh, nỗi lòng tôi như bị chia xẻ phần dành cho tình và phần dành cho cảnh.

Ở lầu Ngưng Bích, nỗi buồn tủi cô đơn càng khiến tôi nhớ người yêu và cha mẹ đã khuất. Vầng trăng kia gợi nhắc kỷ niệm hôm nào cùng chén rượu thề nguyền dưới trăng, mà giờ đây mỗi người một ngả. Chàng xa xôi có lẽ không biết tai họa của gia đình, nhưng tôi vẫn ngóng trông, dù là uổng công vô ích. Càng nhớ chàng, tôi càng ý thức phận bơ vơ nơi đất khách quê người, nơi chân trời góc bể của mình, có lẽ tấm lòng thủy chung dành cho chàng không bao giờ nhạt phai.

Tâm trạng đau đớn thương nhớ người yêu chưa nguôi, tôi lại chồng chất thêm nỗi nhớ thương cha mẹ. Tôi xót xa khi hình dung ra chốn quê nhà, cha mẹ vẫn ngày đêm tựa cửa ngóng trông, lo lắng cho tôi. Tôi tự trách bản thân chưa làm tròn chữ hiếu, day dứt khôn nguôi vì không thể tự chăm sóc, nâng niu giấc ngủ cho cha mẹ. Tôi lo lắng không biết giờ đây ai sẽ là người chăm sóc cha mẹ khi thời tiết đổi thay. Tôi tưởng tượng quê nhà đã thay đổi, “gốc tử đã vừa người ôm,” thời gian trôi qua, cha mẹ ngày càng già yếu, còn tôi lại không thể phụng dưỡng.

Nỗi nhớ tôi dành cho Kim Trọng và cha mẹ ngày càng da diết, quên đi cảnh ngộ của bản thân. Nhưng khi nỗi buồn ùa tới, tôi lại quay trở lại tìm bầu bạn mỗi ngày.

 

 

Tôi nhìn cảnh vật xung quanh, lạc lối trong cuộc đời đầy ngang trái, tâm trạng như những con sóng không sao chịu nổi, buồn bã vô vọng, vô tận bên khung cảnh chiều hôm. Tôi thấy cánh buồm nhỏ bé đơn độc giữa biển nước mênh mông, trong ánh sáng le lói cuối cùng của một ngày. Con thuyền dần xa, rồi gần như biến mất, không biết bao giờ mới tìm được bến bờ neo đậu, cũng giống như tôi lênh đênh giữa dòng đời, không biết bao giờ mới trở về sum họp, đoàn tụ với người thân yêu.

Buồn này chưa qua thì buồn kia lại đến, tôi nhìn cánh hoa trôi man mác, thể hiện nỗi buồn, thân phận lênh đênh, nổi chìm giữa dòng đời của mình, không biết sẽ trôi đi đâu, bị vùi dập nơi nào. Cảnh sắc mờ mịt như tương lai mờ mịt, tôi cảm thấy cô đơn nhỏ bé khi nhìn “nội cỏ rầu rầu,” thấy cuộc đời mình đầy rẫy sóng gió, đang chuẩn bị chôn vùi tôi khi tiếng sóng ầm ầm kêu gọi ngay sát bên.

Chuỗi ngày ở lầu Ngưng Bích tưởng như kéo dài lê thê. Ngôi nhà của cha mẹ, vợ chồng và tình cảm với chàng Kim, tất cả đã lùi sâu vào quá khứ, còn tôi đối diện với chính mình, lo lắng cho tương lai phía trước.

Để lại một bình luận

zalo-icon
phone-icon